Nhật ký phá thai

Những thai nhi bé nhỏ, chưa kịp đủ hình hài, vỡ tan theo những dụng cụ kim loại lạnh lẽo, vô hồn.


Ngày…tháng…năm…

Mình được nhận vào một phòng khám tư không tồi. Cũng do quen biết là chính. Haizzz. Một đứa mới ra trường như mình mà kiếm được việc như thế này là tốt rồi. Sau này mình sẽ xin đến những bệnh viện lớn hơn, để được chào đón những sinh linh ra đời, được tận hưởng niềm hạnh phúc của việc đưa một sinh linh chào đón thế giới này, để nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của các ông bố bà mẹ. Những đứa trẻ mới thật kì diệu làm sao.

nhat-ky-pha-thai

Ngày… tháng… năm…

Mình đã cố gắng, cố gắng, cố gắng chịu đựng những âm thanh ấy, những mùi vị tanh tưởi ấy. Nhưng hơn hết là thái độ của những bác sĩ lớn tuổi hơn. Họ cáu gắt. Họ dấm dẳng. Họ chì chiết. Họ mỉa mai. Thật đáng sợ.

Cô bé sáng nay hình như là “khách quen” ở cái phòng khám này. Trên mặt không có cái vẻ lo âu sợ sệt, mà là sự miễn cưỡng, nhẫn nhục, và cả đau khổ nữa. Mình là người thực hiện thủ thuật cho cô ấy, phải cố gắng nhẹ nhàng, nhìn cô ấy trắng bệnh ra. Đưa những cái dụng cụ bằng kim loại lạnh lẽo ấy vào tử cung, rồi cào xé, nạo vét cái sinh linh chưa kịp thành người ra khỏi cơ thể… Mình đang còn run rẩy làm thì bà cô Hương đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Vét cho kỹ hai bên thành, con này làm nhiều rồi dễ sót lắm, mày cứ khều khều thế thì ăn thua gì, nó đau quen rồi!” Để sót nhau thì quả thực là thảm họa. Mình đâu muốn như thế. Mình biết rõ mà, sao cô ấy lại phải nói kiểu đấy.

Ăn trưa, mình không nuốt nổi. Nhìn thấy gì cũng muốn nôn ọe. Cô Hải, bác sĩ nhiều tuổi nhất, dịu dàng bảo:

Mấy lần đầu ai cũng thế thôi, cô còn không ăn được suốt cả tuần trời ấy chứ. Con bé sớm nay, khổ thân, thằng người yêu nó đúng là đốn mạt, bắt nó dùng thuốc tránh thai khẩn cấp chứ không bao giờ chịu dùng BCS. Mà một tháng uống đến 8, 9 lần thì…. Nó phá ở đây là lần thứ 3 rồi đấy.

Ngày… tháng… năm…

Mình ngồi trò chuyện với một cô bé chỉ bằng tuổi con em ở quê. Cái mặt còn búng ra sữa, đang còn mặc áo đồng phục. Nó đi một mình, cũng là chuyện bình thường ở đây. Ngồi được một lúc, nó bắt đầu nói nhiều hơn:

Em xấu hổ, nhục nhã lắm, chẳng dám nói với ai. Anh ấy bảo cứ tin anh ấy, sẽ không có chuyện gì xảy ra, lúc đấy em cũng vì quá yêu, chỉ thấy đau xé người ra, chứ sung sướng gì. Thế rồi mất kinh, rồi mệt mỏi, anh ấy không nghe điện thoại, không thèm gặp em… Đến đây, em chỉ có tiền học phí tháng này!

Sao em không dùng biện pháp tránh thai?

– Em không biết. Anh ấy bảo lần đầu thì không sao đâu. Rồi em đã rửa chỗ ấy rất sâu, rất kĩ như lời anh ấy, mà vẫn bị.

Mình đưa cho em ấy tờ giấy hướng dẫn phòng tránh thai. Chỉ biết thở dài, cho những cô bé quá thiếu hiểu biết về sức khỏe, về những kẻ vô tâm và ích kỉ. Hy vọng sẽ không gặp lại em ở đây một lần nữa.

Ngày… tháng… năm…

Ca hôm nay lớn quá, mình chỉ đứng hỗ trợ cô Hải thôi. Thai đã hơn 6 tháng, mà người mẹ vẫn nhẫn tâm dứt bỏ. Chỉ vì nó là con gái. Hiếm khi có nam giới xuất hiện ở khu này.

Những ca lớn thế này thì bác sĩ phải có tay nghề vững lắm. Nhưng mình không biết mình có muốn trở thành người như thế không. Dùng kềm có răng kẹp từng bộ phận ra ngoài. Những cái cẳng tay, cẳng chân bé xíu, nội tạng còn chưa hoàn chỉnh, rời rạc và nát bươm… Mình thực sự không thể chứng kiến nổi, không giống như những gì đã được học. Đứa bé này sắp sống, nó đã nên hình người. Đứa bé là thật

 

mo-mat-chao-doiVà khi cô ấy bóp vụn phần đầu để đưa thai ra, thì mình phải quay đi để chuẩn bị khăn và nước nóng. Cô ấy tiếp hút phần còn lại, rồi kiểm tra từng mảnh cơ thể đã vụn nát xem còn sót không.

Hôm nay, mình lại không ăn trưa.

Ngày… tháng… năm…

Mình làm một ca với cô Hương. Chỉ là hỗ trợ thôi. Cho thuốc vào để ra thai. Lớn quá. Cô ấy cấm cẳn:

– Ngửa lên, la hét cái gì? Lúc sướng thì không ai sướng cho, bảo ngửa cái *** ra cơ mà!

Mình nhăn mặt. Cô bé tóc nâu đỏ, có vẻ rất xì tin. Bước vào phòng làm thủ thuật với một nhóm bạn cũng diện không kém đang trêu đùa nhau ở ngoài. Vậy mà vừa nhìn thấy đống dụng cụ y tế, nằm lên cái giường chênh vênh lạnh lẽo cô nàng òa khóc, nước mắt ròng ròng xin bác sĩ nhẹ tay. Máu tuôn. Ngột ngạt và tanh tưởi.

Trắng bệch và lảo đảo bước ra ngoài, anh người yêu trắng trẻo với mấy cô bạn lại hào hứng rủ đi bar.

Mang hài nhi ra ngoài, đã hàng chục phút, trái tim bé nhỏ vẫn còn đập, rồi yếu ớt dần… Mình có tội không? Khi đã cướp đi mạng sống của sinh linh này?

Ngày… tháng… năm…

Mình đi qua một nghĩa trang dành cho những hài nhi. Hàng vạn hài nhi. Xin từ bệnh viện, phòng khám tư, bãi rác, gốc cây… Một số người phụ nữ khóc lóc vật vã trước mộ. Những người vì bỏ đi giọt máu của mình, mà giờ không thể có con, thắp hương cho những nấm mồ vô danh, rồi len lén quay đi khi thấy có người bước vào.

Vết thương thể xác rồi sẽ lành, cũng có thể để lại di chứng, cũng có thể sẽ không còn đau đớn. Nhưng vết thương tinh thần, vết sẹo ấy, khi tước đi quyền làm người của một sinh linh, ám ảnh và dai dẳng, chỉ người phụ nữ mới phải chịu đựng.

Ngày mai, mình sẽ đem những thai nhi đến đây, để các em có bạn bè, và tâm hồn không lạnh lẽo…

Đỗ Thị Mỹ Duyên

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x