Nhìn con trai 3 tuổi giờ đây bụ bẫm, sáng láng, mẹ không thể tin được ngày ấy con suýt nữa đã không được ra đời, khi bác sĩ tư vấn ái ngại: “Thai này thì bỏ chứ giữ không được, đi thử máu chiều nhập viện nạo thai ra”.
- Dân mạng phẫn nộ với thanh niên bắt người yêu phá thai 2 lần
- Phật giáo chống lại hành động phá thai
- Dinh dưỡng khi mang thai: Nguyên tắc “cầu vồng”
- Người phụ nữ 5 lần trốn viện để không bị ép phá thai
Cứ tưởng rằng những dòng nhật ký mẹ viết cho con sẽ mãi mãi dành riêng cho hai mẹ con mình, bởi trường hợp như mẹ là rất hiếm hoi ở Việt Nam và ngay cả trên thế giới.
Thế nhưng mẹ đã quyết định kể cho mọi người biết khi mới đây bác sĩ Phạm Thị Tuyết Nga, phó Khoa Ung thư Phụ khoa – Bệnh viện Từ Dũ nhờ mang con đến viện như một nhân chứng sống để giúp một người mẹ khác có thêm niềm tin rằng sinh linh đang tượng hình trong bụng cô ấy- mặc dù không theo cách thông thường nhưng có quyền được chào đời, giống như con- người hùng của mẹ.
Cả mẹ lẫn bác sĩ đều khấp khởi hy vọng rằng khi nhìn con bụ bẫm, sáng láng như bao đứa trẻ bình thường khác mà người mẹ ấy sẽ thay đổi quyết định. Nhưng không được.
Còn nhớ, mang thai được 5 tuần, chưa kịp cảm nhận hết hạnh phúc có con trong đời thì cả ba và mẹ đã luôn phải đối mặt với chuỗi ngày đầy ám ảnh. Mẹ bị xuất huyết liên tục. Nhiều đêm mẹ và ba bất lực cứ nằm im để máu trong người mẹ chảy ra, không có cách nào ngăn được, cứ đến nửa thì đêm ba phải dậy rửa cho mẹ 4-5 lần.
Những lúc ấy y tá vào kiểm tra cứ nói mẹ bị sẩy thai rồi. Thế nhưng đi siêu âm lần nào, hình ảnh của con vẫn còn đó trong bụng mẹ. Lúc ấy, bác sĩ nói thai của mẹ bị bóc tách ra tới 50% , mẹ không dám đi-đứng-ngồi chỉ nằm im bất động (dưới mông kê đến 3 cái gối) cứ như thế hơn 40 ngày ròng rã…
Mẹ bị sụt 6kg và người xanh xao vì mất máu nhiều. Những ngày đó, trong đầu mẹ và ba cứ cứ lởn vởn câu hỏi “tiếp tục hay từ bỏ”? Nếu bỏ thì dễ quá rồi. Áp lực từ người thân, bạn bè và thậm chí là ba con đau đớn khuyên mẹ bỏ thai khi thấy mẹ dần lả người vì mất máu.
Nhưng hơn ai hết, mẹ đã cảm nhận được con đang lớn dần lên trong bụng, những quẫy đạp tuy mơ hồ nhưng đó là dấu hiệu cho biết con sẽ đồng hành cũng mẹ trong cuộc chiến này, cuộc chiến giành cho con cơ hội được sống.
Ngày con được 13 tuần 1 ngày
Bác sĩ cho mẹ đi siêu âm độ mờ da gáy, kết quả con nằm trong nhóm nguy cơ bị bệnh Down. Mẹ khóc như một đứa trẻ, nhiều người nằm chung phòng khóc theo mẹ. Chẳng những vậy, bác sĩ còn cho biết trong bụng mẹ lại có một khối gì đó rất lớn, lớn đến nổi nó đẩy con xuống thấp phía dưới. Mẹ đâu biết rằng, cái khối ấy đã đeo đẳng và ám ảnh mẹ suốt cuộc đời. Áp lực bỏ hay giữ lại con một lần nữa lại đặt ra..
Ngày 15/07/2008
“Đầu hàng” sự bướng bỉnh của mẹ, bác sĩ đành kêu mẹ kí giấy rồi cho mẹ ra viện.
Sáng 25-8, mẹ lên bệnh viện siêu âm, kết quả: một thai sống trong tử cung cộng với thai trứng bán phần. Bác sĩ tư vấn tiền sản nhìn mẹ ái ngại ‘Thai này thì bỏ chứ giữ không được, đi thử máu chiều nhập viện nạo thai ra”.
Mẹ chết lặng đi. Con thương mẹ hay sao mà cứ nhúc nhích liên tục, bụng mẹ méo qua một bên. Chắc con đau lòng lắm đúng không? Mẹ cứ xoa bụng mình và khóc, thương con đứt ruột!
Đã vậy, chiều lấy kết quả thử máu, BhCG của mẹ lên đến 310.000mIU/mL. Cô y tá đi theo không ngần ngại cho Mẹ biết: “Chị phải lấy thai ra vì chị bị bệnh thai trứng không điều trị sớm sẽ dẫn đến nhiều biến chứng nguy hiểm như mất máu do ra huyết nhiều, suy nhược, băng huyết, ung thư nguyên tế bào nuôi – loại ung thư ác nhất, có thể gây di căn toàn thân và tỷ lệ tử vong rất cao”. Tai mẹ cứ ù đi…
Đêm đầu tiên ở khoa ung thư, mẹ ói liên tục đến lả cả người. Vậy là ngày mai họ sẽ lấy con ra để cứu mẹ. Đúng lúc đó thì ba con xuất hiện sau chuyến đi công tác Cần Thơ, ba đã lên xe từ 1h30 sáng để về với mẹ và con. Thấy ba mẹ đã òa lên khóc, ba chỉ biết ôm mẹ vào lòng và lặng lẽ khóc theo.
7h sáng ngày 27-8
Loa thông báo gọi những người có tên xuống buồng trực để làm cam kết nạo thai-trong đó có tên mẹ. Hết người này đến người khác đi ra, chỉ còn mỗi mình mẹ ngồi đợi. Sau đó, y tá gọi mẹ vào: “Thai của chị lớn quá, bây giờ lấy ra cũng phải hóa chất mà nếu ráng một thời gian, chị may mắn thì sẽ sinh được em bé này, sinh xong chị sẽ được phẫu thuật và vào hóa chất”.
Người mẹ run lên vì mừng: ‘Nếu để lại, con em có bị ảnh hưởng gì không?” “Không ai đảm bảo được điều gì với con của em, nhưng với em thì nguy cơ sẽ rất cao…em có can đảm đối diện hay không?”
Mẹ trả lời mà không cần suy nghĩ “Em sao cũng được, chỉ cần con em khoẻ mạnh”. Và thế là mẹ kí giấy cam kết với bệnh viện để mang con trở về nhà. Khoảnh khắc đó sẽ mãi mãi in sâu trong tận tâm can của mẹ.
Và cuối cùng thì như là một định mệnh, điều kỳ diệu đã tới, một tuần sau, máu mẹ tụt xuống một cách khó tin…đến các bác sĩ vẫn còn ngạc nhiên mà chỉ còn 26000mIU/mL thôi con à! Bác sĩ Kim Loan (Khoa hình ảnh BV Từ Dũ) theo dõi những hình ảnh siêu âm của con thì luôn bất ngờ và không tin con có thể phát triển bình thường song song cùng một cái thai trứng.
Cứ thế con như một minh chứng mãnh liệt của sự sống, bất kể sự chèn ép của thai trứng kia như thế nào vẫn lớn lên, khỏe mạnh.
Đúng 9h40 ngày 1-2-2009 (mùng 8 tết) Con chào đời.
16h30
Mẹ được y tá đẩy ra khỏi phòng hồi sức. Họ ẵm con trai bé bỏng của mẹ đến… Mẹ nhìn con nức nở. Con mẹ nhỏ xíu, đỏ hỏn, đầy đủ tay chân, mắt mũi, miệng. Con ngủ ngon lành mà không biết rằng mẹ đang nghẹn ngào song hạnh phúc đến tận cùng.
Mẹ ra máu liên tục 5 tháng sau khi sinh con. Bác sĩ Nga kiểm tra cho biết: mẹ bị tăng mạch máu cơ tử cung, ứ dịch lòng tử cung…Mẹ tiếp tục cuộc chiến của chính mình, nhưng mẹ không sợ vì đã có con và ba bên cạnh.
Mẹ vào viện ( ngày 30/06/2009), thử BhCG và kết quả là máu tăng cao ( 11.688 mIU/mL). Bác sĩ cho mẹ 2 ngày để cai sữa và nhập viện. Mẹ thì căng sữa nên sốt cao, 40 độ lận. Khi hết sốt, mẹ bắt đầu chích mũi hóa chất đầu tiên, đau đớn tột cùng!
Vì con còn nhỏ nên mẹ xin điều trị ngoại trú, buổi sáng mẹ tự chạy xe xuống bệnh viện chích thuốc, xong mẹ trở lại cơ quan làm việc bình thường, tối lại về với con. Mọi đau đớn, những cơn vật vã của 16 mũi hóa chất như được xoa dịu khi mẹ nhìn thấy con thay đổi từng ngày.
Điều kỳ diệu lại đến thêm một lần nữa khi máu của mẹ đã xuống đến âm 5mIU/mL. Nhưng căn bệnh: U nguyên bào nuôi giai đoạn 1- buộc mẹ phải tiếp tục theo dõi máu trong vòng 2 năm nữa.
Bây giờ con trai mẹ đã được hơn 3 tuổi. Mẹ cũng không còn phải vào viện để theo dõi máu nhưng mẹ biết không ai có thể đảm bảo mẹ đã và sẽ hoàn toàn khỏe mạnh vì giữ thai trứng quá lâu trong người.
Cho dù sức khỏe của mẹ thế nào, và nếu phải kết thúc cuộc đời mình ở tuổi rất trẻ, mẹ cũng chấp nhận và không hối hận vì quyết định của mình. Hành trình bảo vệ sự sống cho con và cả của mẹ con mình đã kết thúc bằng những chuỗi ngày hạnh phúc bởi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và cái giọng ngọng nghịu của con.
Mẹ yêu Hero, yêu con Nguyễn Hữu Nhật Minh. Tên của con mang nhiều ý nghĩa lắm. Vì vậy khi lớn lên, con phải sống sao cho xứng đáng với hành trình ra đời của mình và cả tên gọi của mình nữa, con nhé!
Hồng Thúy – Theo Vnexpress