Gửi con – Giọt máu đào không tên

Mẹ mất tất cả: Con; tình yêu của mẹ – là cha con; niềm tin vào cuộc sống. Mẹ suy sụp.


Con à!

Đã lâu lắm rồi, mẹ mới có hôm nay để lại nghĩ về con – khúc ruột của mẹ. Mẹ lại đau đớn, lại thổn thức, lại như ùa về với kỷ niệm buồn trong chuyện tình của bố mẹ, và nỗi đau phải rời bỏ con khi con chưa hình thành.

Con yêu!

Xin con hãy tha thứ cho mẹ con nhé! Vì những lỗi lầm xưa của sự nông nổi mà mẹ đã gây ra nghiệp chướng trong đời mình. Và ngay cả giờ đây, khi mẹ đã và đang bắt đầu cuộc sống mới, thì nỗi đau ấy vẫn không nguôi trong tim mẹ. Tất cả, tất cả như nguyên vẹn trong tim, cái ngày 09/01/2009 (ÂL) định mệnh ấy, mẹ đã từ bỏ con trong cõi đời này.

20 tuổi – Lần đầu tiên nếm trái cấm trong sự thăng hoa của tình yêu và tột cùng của sợ hãi. Cái ngày 28/12/2008 (DL) ấy là bước rẽ cuộc đời tôi sang một trang mới – tôi trở thành đàn bà đúng nghĩa. Tôi đã khóc, khóc thật nhiều và tự làm đau mình bằng cách đập đầu vào tường sau cái “khôn 3 năm dại một giờ ấy”. Anh ghì chặt tôi hứa sẽ mãi bên tôi. Tôi yêu và tin anh!

Tết

Buồn vì không được bên anh, không được trong vòng tay yêu thương che chở của anh. Lần đầu tiên tôi thấy cái tết thật buồn tẻ.

Tết, tôi mơ hồ một sự lo lắng không thể sẻ chia, tôi cảm thấy chán ăn và thấy sự bất bình thường trong cơ thể.

Mùng 6 tết tôi xin bố mẹ ra Hà Nội sớm với lí do chuẩn bị thi hết kỳ. Sau chuyến đi Chợ Viềng Nam Định cùng nhỏ bạn thân và gia đình học sinh do tôi gia sư (ngày 7/1/2009 ÂL), tôi gần như không còn gì để nôn ra khỏi bụng. Ngày hôm sau, anh đưa tôi đi khám….

Cầm tờ giấy siêu âm trong tay, tôi không dám tin vào mắt mình và không hiểu cảm xúc của mình lúc đó ra sao nữa. Cái thai của tôi đã được 5 tuần tuổi. Anh ôm tôi cùng sự lo lắng. Anh cũng như tôi, thật ngờ nghệch và thiếu kinh nghiệm trong sức khỏe giới tính. 2 đứa nhìn nhau mắt ngấn lệ mà chẳng biết làm gì. Anh đưa tôi về mà trong lòng nặng trĩu.

Tôi nằm trên bàn nạo hút sau một đêm khóc mệt vì buồn khổ và sợ hãi. Anh đã bên tôi, lặng lẽ chờ tôi ngoài hành lang ghế chờ và lo lắng. Tôi không thể khóc, và đúng hơn là không còn sức để có thể gào thét lên: Tôi hận anh. Người tôi lả đi vì mất nhiều máu và sợ hãi. Anh lặng lẽ bên tôi.

mo-mat-chao-doi

Không ai biết sự thay đổi này trong tôi, tôi và anh đã chôn giấu nó trong đau khổ. Chúng tôi chưa sẵn sàng chào đón đứa con đầu đời.

Ngày qua ngày, anh luôn bên tôi, lo lắng và chăm sóc tôi, nỗi buồn nguôi ngoai. Nhưng tôi nhận ra, anh khác… Cái gì đến cũng phải đến, tôi đã giải thoát cho anh, cho gia đình anh và cho chính tôi

Tôi hận cái trò đời đẩy tôi đến bờ vực của tình yêu, là sự tan vỡ. Và cái lý do nào cũng hợp lý cho sự đổ vỡ này. Là vì gia đình anh phản đối, là vì ti tỉ thứ khác đã xảy ra trong thời gian đó. Tôi không thể đan tâm nhìn anh khóc, tôi không thể đan tâm nhìn anh gầy rộc héo mòn từng ngày khi không thể lựa chọn tôi hay gia đình. Và tôi đã giúp anh chọn lựa, tôi không muốn anh mất đi hình ảnh người con hiếu thảo trong mắt gia đình.

5 tháng sau chia tay, tôi phát hiện ra anh phản bội mình. Anh đã quay lại với người con gái anh từng theo đuổi trước kia. Tất cả như vỡ vụn trong tôi, tôi hận anh và xót xa cho chính bản thân mình. Tôi mù quáng níu kéo anh để rồi đau đớn nhận ra anh, người mà tôi thương yêu hết lòng, đã và đang trao trái tim cho người khác. Tôi sẽ quên anh.

Vậy đó con à, mẹ mất tất cả: Con, tình yêu của mẹ – là cha con và niềm tin vào cuộc sống. Mẹ suy sụp.

Nước mắt mẹ lăn dài trong đêm không một tiếng nấc vì phải chôn giấu tất cả trong lòng, không thể để ai nghe thấy vì nằm cạnh mẹ hằng đêm là em họ mẹ – Dì của con. Sống cùng nhà với mẹ, là các anh, chị, em của mẹ, là những người thân của con nếu con sinh ra. Mẹ phải nuốt nước mắt vào lòng, cô đơn trên đường đời. Mẹ thương con!

3 năm trôi qua, giờ mẹ đã 23 tuổi, mẹ đang có một cuộc sống khác bên người đàn ông không phải cha con. Người đó đã luôn tốt với mẹ. Nhưng vết thương trong lòng mẹ không bao giờ lành con ạ! Nó là vết xước hằn sâu trong tim về sự đổ vỡ trong tình yêu và từ bỏ quyền làm mẹ với con. Mẹ muốn nói với người đó tất cả về con, về cha con – người yêu của mẹ trong quá khứ, về những gì mẹ phải chịu đựng bấy lâu nay nhưng mẹ không thể con ạ! Mẹ muốn gào thét gọi tên con nhưng nỗi gào thét ấy chỉ có thể thống thiết trong lòng mẹ và trực trào lên mỗi khi nhớ về con, nhớ về quá khứ đau buồn của mẹ, và nhớ về chặng đường đã qua. Mẹ cần phải sống cho thực tại, cho bố mẹ của mẹ – ông bà ngoại của con và cho người đó – người đã và đang tốt với mẹ, phải không con? Đã nhiều khi, mẹ muốn quên đi tất cả, nhưng mẹ không thể, quá khứ luôn ùa về mỗi khi mẹ đọc một câu chuyện xúc động về tình mẫu tử, về tình yêu gian dối, về số phận của những đứa trẻ vô tội, mẹ lại thấy nhói đau trong tim mình. Bố con bắt mẹ phải quên con, quên tất cả quá khứ đau buồn đi, nhưng làm sao mẹ có thể quên đây con? Làm sao mẹ có thể quên cái ngày người ta cắt đi từng khúc ruột là con trong bụng mẹ, làm sao có thể quên đi nỗi đau đớn khi mất đi đứa con so đầu lòng, làm sao có thể quên những gì mà cha con đã làm tổn thương đến mẹ. Rồi người đó có chấp nhận được sự thực về quá khứ của mẹ không? Mẹ có còn cái thiên chức làm mẹ của mẹ nữa không? Mẹ không biết nữa con à, mẹ đau đớn lắm con biết không, vậy mà mẹ vẫn phải âm thầm chịu đựng. Thực sự mẹ không thể chịu được cái cảm giác người cha con yêu không phải là mẹ. Mẹ không biết phải làm sao nữa con à!

Giờ đây, mẹ chẳng mong ước gì nhiều, chỉ mong một cuộc sống bình dị như bao nhiêu người bình thường khác, sẽ có một mái ấm gia đình với một người yêu thương mẹ thật lòng để mẹ có thể bình yên trong cuộc đời này. Con hãy tha thứ cho người mẹ tội lỗi này con nhé!

Mẹ yêu con!
Oanh Hà

Theo VnExpress

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x