Bà mẹ bị ung thư thà sống chung với xe lăn chứ không phá thai

Jen Wang, bà mẹ người Singapore, bị ung thư ruột kết giai đoạn 4 vào năm 2016 khi cô đang mang thai 17 tuần rưỡi. Câu chuyện về sự nỗ lực chiến đấu với bệnh tật để giữ con là một minh chứng rõ ràng cho tình yêu thương, đức hy sinh và lòng can đảm của một người mẹ.


Jen Wang đã chia sẻ về những ngày tháng đó trên Theasianparent như một cách để cổ vũ tinh thần cho các bà mẹ khác rằng chẳng có khó khăn nào cản trở được tình mẫu tử thiêng liêng.

Bà mẹ bị ung thư thà sống chung với xe lăn chứ không phá thai

Triệu chứng ban đầu

“Vào tam cá nguyệt thứ 2 của thai kỳ khi tôi có con lần 2, tôi đã bắt đầu chữa trị tại Bệnh viện Mount Elizabeth. Vào khoảng tuần thai thứ 15, tôi bị đau lưng dưới. Chồng tôi đã vội vã đưa tôi đến Bệnh viên KK và Trung tâm Y tế Thomson 3 lần nhưng các bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân tại sao tôi bị đau như vậy. Cuối cùng, khi làm sinh thiết và MRI, bác sĩ đã phát hiện ra một khối u kích thước 4×3 cm ở niệu quản, khiến thận phải của tôi không thể thoát nước tiểu. Để khôi phục lại chức năng của thận phải, tôi đã trải qua phẫu thuật đặt stent vào niệu quản, giúp nước tiểu chảy vào bàng quang.

Mặc dù phẫu thuật cho phép thận của tôi có thể thoát nước tiểu nhưng tôi vẫn tiếp tục phải chịu đựng đau đớn do khối u gây nên. Do đó, tôi quyết định thực hiện một phẫu thuật khác. Lần này là để loại bỏ khối u. Và khi đó tôi mới mang thai 16,5 tuần.

Phẫu thuật cắt bỏ khối u được thực hiện trong 2,5 tiếng, tuy nhiên, sau 6 giờ tôi vẫn chưa được đẩy ra khỏi phòng mổ. Các bác sĩ gọi gia đình của tôi vào phòng họp. Họ thông báo rằng khối u của tôi có tế bào ung thư và được gọi là ung thư tuyến (adenocarcinoma). Tệ hơn nữa, các bác sĩ phát hiện ra rằng khối u này nằm trong màng bụng của tôi nhưng chưa xác định được chính xác vị trí ban đầu. Điều này có nghĩa là ung thư đã lan đến các phần khác của cơ thể. Bệnh của tôi đã ở vào giai đoạn 4.

Phản ứng của người chồng

“Gia đình tôi đã nói cho tôi biết điều đó vào sáng ngày tiếp theo, khi tôi phục hồi sau gây mê toàn thân. Nhưng kỳ lạ là tôi đón nhận tin tức đó một cách bình tĩnh. Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy rằng Chúa đã chuẩn bị cho tôi đối mặt với thử thách sắp xảy ra này. Tôi cảm thấy rằng đó là một bài kiểm tra đức tin của mình.

Chồng tôi, Jeremy, vô cùng đau khổ. Anh bảo đó là lỗi của anh khi để xảy ra điều này với tôi. Tôi nói anh không làm gì sai hết. Tôi cũng hỏi anh rằng anh có hối hận khi kết hôn với tôi không; tôi có thể không được ở bên anh và con trai nữa. Nhưng anh đã bảo, nếu anh có thể lựa chọn thêm một lần nữa, thậm chí khi đã biết về bệnh tình, anh vẫn sẽ cưới tôi. Với sự tin tưởng lẫn nhau, chúng tôi đã cùng bước vào cuộc hành trình đầy gian nan phía trước”.

Để cô bé Jill được chào đời, người mẹ trẻ đã nhiều lần đứng giữa ranh giới sinh tử.

Phá thai là một lựa chọn

“Tôi đã hỏi ý kiến từ nhiều bác sĩ chuyên về ung thư và được biết rằng tình trạng của tôi rất bất thường. Tỉ lệ khá hiếm hoi vì tôi còn trẻ mà đã bị ung thư giai đoạn 4, cùng với các biến chứng của việc có thai.

Mọi việc càng tồi tệ hơn, tôi đã đau đớn tột cùng và liên tục từ khối u thứ cấp đã được phát triển trên cơ psoas, niệu quản và dây thần kinh. Tiên lượng rất kém và họ bảo tôi chỉ sống được khoảng 3 tháng tới tối đa là 2 năm nữa.

Các bác sĩ cũng cảnh báo tôi rằng, về mặt y học, phá thai là điều đem đến cho tôi cơ hội sống tốt nhất vì tôi có thể được điều trị chuyên khoa ngay lập tức. Chồng tôi, các thành viên trong gia đình và bạn bè, đã rất hiểu cho những lo lắng của tôi, cố gắng tư vấn cho tôi để xem xét việc phá thai. Vì đó có thể là cách tốt nhất để tôi được sống cùng chồng và con trai đầu lòng.

Tuy nhiên, tôi đã không xem xét đến lựa chọn đó, bởi vì Chúa đã nói với tôi một cách dứt khoát trong trái tim tôi rằng: “Không được đặt tay lên người con; phải mạnh mẽ và can đảm, em bé trong bụng giống như một bông hoa đá, sẽ phát triển mạnh bất chấp các điều kiện khắc nghiệt”.

Tôi đã quyết định giữ con mà không do dự và cũng chẳng còn nghĩ đến những đợt điều trị đang chờ đợi mình phía trước.

Cuối cùng, gia đình, bạn bè và các bác sĩ đều ủng hộ quyết định của tôi. Họ chăm sóc cho tôi, lau người cho tôi sạch sẽ trong thời gian tôi phải nằm liệt giường, cho tôi ăn khi tôi tưởng như chẳng còn sức lực để nuôi bản thân mình và liên tục cầu nguyện cho tôi. Đó là khoảng thời gian khó khăn và tất cả mọi người túm tụm với nhau để hỗ trợ, cầu nguyện với Chúa, hy vọng vào điều tốt đẹp nhất”.

Sự ra đời của một thiên thần nhỏ

“Phần còn lại của thai kỳ tôi đã phải sống trong sự đau đớn và bất lực. Tôi phải dùng thuốc giảm đau vĩnh viễn và nhập viện vào thời gian định kỳ. Tôi hầu như không ăn, rất yếu đến nỗi phải di chuyển bằng xe lăn.

Mỗi ngày là một thách thức và thời gian trôi qua thật chậm. Khối u của tôi tiếp tục phát triển, đe dọa xâm chiếm tử cung, vì vậy, tôi đã phải điều trị hóa trị. Các đợt điều trị này không thể làm tiêu khối u nhưng ít nhất nó giúp tạm dừng sự tăng trưởng của khối u và chờ đợi cho đến khi tôi sinh con.

Trước khi sinh, tôi đã trải qua một cơn sốt và phải truyền máu. Con gái tôi được sinh ra khoảng tuần 32, sớm hơn gần 2 tháng so với dự kiến.

Con đã có rất nhiều tóc và đáng yêu. Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt của mình vì niềm vui quá lớn, trái tim tôi thầm cảm ơn Chúa vì Ngài đã thương xót chúng tôi.

Hôm nay, Jill đã được 5 tháng tuổi và phát triển tốt, đạt 90% so với chiều cao, cân nặng tiêu chuẩn”.

Hiện tại, Jen hài lòng với tổ ấm hạnh phúc có một con trai hơn 2 tuổi và con gái 5 tháng.

Phục hồi khỏi bệnh

“Lần kiểm tra lại gần đây, tôi đã được thông báo là NED (không tìm thấy dấu hiệu bệnh), và điều này thật quá tuyệt vời. Mặc dù không có nghĩa là tôi hoàn toàn thoát khỏi ung thư. Tôi vẫn sẽ phải điều trị nhưng đó là một tin tuyệt vời và tiếp thêm niềm tin cho tôi, giúp tôi sống có mục đích hơn.

Tôi đã rất may mắn vì được hưởng một chính sách ưu đãi của bệnh viện kèm theo quyền lợi từ bảo hiểm cho tất cả các cuộc phẫu thuật, hóa trị liệu, chi phí điều trị miễn dịch cũng như các hóa đơn nằm viện”.

Triển vọng thay đổi cuộc sống

“Tôi chưa bao giờ là một người năng động, nhưng trong thời gian gần đây, tôi đã cố gắng để tập thể dục hàng ngày. Tôi cũng không phải là một người ăn kiêng có ý thức nhưng tôi cố gắng ăn nhiều loại rau và thức ăn lành mạnh. Tôi cũng bổ sung probiotics tốt cho đường ruột và vitamin D có đặc tính chống ung thư. Tôi theo dõi sức khỏe chặt chẽ theo lời khuyên của bác sĩ và ông luôn đem đến cho tôi thông tin tỉ mỉ về kế hoạch điều trị

Nghe có vẻ hoàn toàn sáo rỗng nhưng sau khi bạn mắc một căn bệnh ung thư, bạn thực sự không còn băn khoăn về những điều không cần thiết trong cuộc sống nữa. Đối với tôi bây giờ, để có được những kỷ niệm đẹp bên người thân yêu là điều vô cùng quan trọng. Cười và tận hưởng cuộc sống với mọi người đồng hành với mình thực sự rất có ý nghĩa.

Mục đích của tôi được sắp xếp lại để yêu thương những người xung quanh, củng cố niềm tin vào Chúa. Lòng biết ơn là những gì tôi giữ trong trái tim mình mỗi ngày và nó giúp tôi nhìn thấy nhiều điều đẹp đẽ của cuộc sống.

Tôi muốn truyền cho các con mình tinh thần luôn biết hy vọng và lòng can đảm thay vì sợ hãi, lo lắng. Tôi muốn nhắc nhở các con rằng không có vấn đề gì chúng ta phải đối mặt trong cuộc sống, tình yêu luôn luôn chiến thắng”.

Hà Nhi – Theo ngoisao.net

0 0 đánh giá
Article Rating
Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x